Mỗi con người đều có một bà, và với tôi, bà là nguồn tình thương trìu mến vô tận. Dù không còn sống cùng bà, hình ảnh của bà luôn hiện hữu sâu đậm trong trái tim tôi.
Bà tôi đã bước sang tuổi bảy mươi, tóc bạc như những bà tiên trong truyện cổ tích. Lưng bà đã nặng trĩu bởi nhiều năm bươn chải. Làn da của bà có những nếp nhăn, những vết thương nhỏ từ những công việc hàng ngày. Bà đã hy sinh tuổi trẻ để chăm sóc gia đình, thức khuya dậy sớm để nấu ăn cho mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn trẻ trung nhưng vẫn đong đầy tình thương và nhân ái. Bàn tay của bà, một thời gian dài lao động, giờ đây trở nên thô ráp nhưng đầy kiên nhẫn. Bà thường xuyên bế tôi lên giường và kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Bà là người thức dậy tôi vào mỗi buổi sáng, dẫn tôi đến trường và đón về mỗi chiều. Sự ân cần và ấm áp của bà đã tạo nên niềm hạnh phúc lớn nhất trong tuổi thơ của tôi.
Có lúc tôi ngã và nằm ăn vạ, bà lấy con lật đật và nói: ‘Trên đời, người ta cũng giống như con lật đật vậy, sau mỗi vấp ngã, chúng ta phải đứng dậy và tiếp tục đi. Bà tự hào về việc con đã vững vàng đứng dậy sau mỗi thử thách.’ Từ đó, tôi luôn tự hứa không bao giờ làm bà thất vọng.
Bà luôn chăm sóc cây cảnh trên sân thượng, tạo nên một góc xanh tươi giữa lòng thành phố. Tôi thường nhìn thấy bà mỉm cười hạnh phúc khi thấy những chồi cây mới nảy nở.
Những buổi tối, bà lại kể chuyện cho tôi nghe, tôi như được hòa mình vào thế giới của những nhân vật bà mô tả.
Bà là người đã đầu tư rất nhiều cho tôi về tri thức, mua sách và khuyến khích tôi đọc. Giờ đây, khi tôi sống ở xa, tôi luôn lo lắng về bà, mong bà luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Bà ơi, tình yêu của cháu dành cho bà là vô tận.