Đầu năm khi tôi bước vào lớp sáu, chúng tôi được thông báo về sự xuất hiện của cô giáo mới, giáo viên môn Ngữ Văn. Ngay từ tiết học đầu tiên, cả lớp đã cảm nhận sự ấn tượng mạnh mẽ từ cô.
Đầu tiên, cô giáo tự giới thiệu về bản thân. Cô tên là Phương, giáo viên môn Văn và là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi. Sau khi giới thiệu, cô tổ chức một bài kiểm tra nhanh cho cả lớp. Chúng tôi lo lắng vì chưa kịp chuẩn bị. Nhưng cô khích lệ rằng đây chỉ là kiểm tra năng lực, không tính điểm chính. Sau khoảng mười phút, cô yêu cầu thu bài.
Kết thúc kiểm tra, cô bắt đầu giảng bài mới. Cô Phương viết lên bảng những dòng chữ về bài thơ “Lượm”. Đây là bài thơ mà chúng tôi chỉ nghe anh chị đọc và chưa hiểu rõ về nội dung.
Trước hết, cô giới thiệu về bối cảnh và tác giả Tố Hữu. Chúng tôi lắng nghe từng câu cô nói. Giọng cô ấm áp, trầm bổng. Lớp im lặng, không như các tiết Văn trước đó. Cô khiến những đoạn văn và bài thơ không còn nhàm chán mà như được thổi hồn vào, khiến chúng tôi cảm nhận sâu sắc hơn.
Đó cũng là lần đầu tiên chúng tôi được sử dụng máy chiếu trong tiết học Văn. Cô chiếu hình ảnh về cậu bé Kim Đồng, tạo ấn tượng mạnh mẽ. Cô giáo chia sẻ hình ảnh về hành trình làm nhiệm vụ của cậu bé, làm cho bài thơ trở nên sinh động. Các khổ thơ hiện ra trước mắt với hình ảnh sống động, tạo sự hứng thú. Cô dạy chúng tôi cách đọc bài thơ để có cảm xúc, đọc trước và sau đó gọi chúng tôi đọc lại, giọng cô thay đổi theo nội dung từ cao trào đến cảm xúc trầm bổng.
Mỗi câu hỏi và gợi ý của cô giúp chúng tôi hiểu bài thơ sâu sắc hơn. Cô tạo không khí thảo luận thoải mái, khiến giờ học trở nên thú vị. Hai tiết học trôi qua nhanh chóng, chúng tôi đã có cảm nhận mới về môn Văn, không còn sợ học thuộc lòng như trước đây.